[Edit fic] Abduct |Hunhan|Ngược tâm|- Chương 17


Tờ mờ sáng Trương Nghệ Hưng tỉnh lại.

 

Dụi mắt còn chưa tỉnh ngủ nhìn ánh nắng xuyên qua màn cửa huyền huyền ảo ảo, sau đó nhìn xung quanh mọi thứ đều xa lạ không biết là đang ở nơi nào.

 

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Trương Nghệ Hưng theo phản xạ có điều kiện xoay đầu, giây tiếp theo yên lặng nhắm mắt lại. Bất đắc dĩ lại mở mắt ra nhìn đến khuôn mặt vừa đẹp trai vừa tàn ác của Ngô Diệc Phàm, cả người đều đau nhức mà than vãn.

 

Đm! Hắn nhớ đến tên hỗn đản bên cạnh này đêm qua như thế nào dùng thủ đoạn ti tiện lừa đảo, sau đó chính mình còn không có tiền đồ mà thỏa hiệp, cuối cùng quần áo không còn lại bị ôm về phòng ngủ ăn sạch sẽ. . . . . .

 

Trương Nghệ Hưng hỗn độn , hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Hay thừa lúc hắn còn đang ngủ giết người diệt khẩu, hay một phen nước mũi nước mắt kêu hắn chịu trách nhiệm, thôi đi, anh tình tôi nguyện quỷ sẽ phụ trách a? Cho nên, chỉ có một lựa chọn, chạy là thượng sách. . . . . .

 

Trương Nghệ Hưng nhẹ nhàng xê dịch thân mình, phát hiện tay Ngô Diệc Phàm thế nhưng còn khoát lên thắt lưng hắn, nhịn xuống xúc động đem người kia “thiên đao vạn quả”, cẩn thận bỏ ra sau đó cúi xuống nhặt áo sơmi nhăn nhúm một góc.

“thiên đao vạn quả”: hình phạt của Trung Quốc thời xưa, chém vạn lần đến chết.

Đang chuẩn bị xuống giường mặc quần dài lại cảm nhận được lực ôm ở thắt lưng. Trương Nghệ Hưng trừng lớn mắt đến ngây dại, Ngô Diệc Phàm đặt cằm của hắn lên vai người kia, nhẹ nhàng nở nụ cười mang theo hơi thở trêu ghẹo.

 

“Sớm tốt lành a.”

 

“. . . Ưm. . . A ha ha, tôi tửu lượng không tốt nên tối hôm qua đã xảy ra cái gì toàn bộ đều đã quên. . . . . .”

 

Trương Nghệ Hưng cả thân mình đều  cứng ngắc không dám quay đầu lại, xấu hổ lên tiếng. Ngô Diệc Phàm nhanh chóng tỉnh ngủ, ánh mắt ảm đạm, đoán không ra ý tứ của Trương Nghệ Hưng, chỉ có thể dùng giọng lưu manh của hắn để che dấu.

 

 

 

“ Dấu vết trên người sẽ làm cậu nhớ lại.”

 

Nói xong bàn tay mò vào cổ áo Trương Nghệ Hưng lại bị người kia lập tức ngăn cản.

 

“Ngô Diệc Phàm, hai ta là huynh đệ tốt thôi, tối hôm qua chuyện gì cũng là do rượu, tôi sẽ không nghĩ nhiều của. Dù sao chúng ta đều là người trưởng thành, là nam nhân không có gì tổn thất cho nên. . . Đừng để ở trong lòng. . . Ha hả”

 

Trương Nghệ Hưng phản ứng như không có chuyện gì xảy ra hoặc là trong lòng hắn không dám thừa nhận đoạn tình cảm này. Hậu quả này xứng đáng phải nhận lấy. Ngô Diệc Phàm như là hiểu được, hắn mất mác buông Trương Nghệ Hưng, ánh mắt trầm xuống, trong lòng tràn ngập cái loại gọi là hối hận cùng ủy khuất.

 

Trương Nghệ Hưng đối với phản ứng của Ngô Diệc Phàm có điểm ngạc nhiên, chính là cảm thấy hắn giống như không vui, còn nói:

“Loại sự tình này thật sự không có gì, hai ta vẫn là bằng hữu. . . . . . Kỳ thật tôi. . . . . .”

 

Đừng để ở trong lòng, thật sự không có gì. Ngô Diệc Phàm tự giễu nở nụ cười, thiêu mi cúi đầu, chính là trong ánh mắt khó tránh khỏi đau thương. Hắn đưa lưng về phía Trương Nghệ Hưng ngồi, âm thanh lạnh lùng nói:

 

“Vậy không sao, chơi với cậu cũng vui lắm.”

 

Kỳ thật tôi thích anh, chính là tôi không xác định chính mình có yêu anh hay không. Tôi cũng không biết có thể chuẩn bị tốt để đón nhận tình yêu của anh không, cho nên anh có thể cho tôi thêm thời gian không hay từ từ rời xa tôi? Trương Nghệ Hưng còn chưa nói hết đã bị Ngô Diệc Phàm nhẫn tâm kéo về thực tại. Cảm giác chính mình giống như diễn một vở hài kịch không mặc quần áo, chẳng qua là một đêm bị đem ra làm trò khôi hài, bị người ta cho rằng chơi  cũng vui thôi. Trong lúc nhất thời mê mang, lòng chua xót cùng khổ sở đến muốn khóc.

 

Trương Nghệ Hưng trầm mặc nửa ngày, sau đó hít mũi một cái, nhanh chóng mặc quần áo, rầu rĩ nói hai chữ “Ừm tốt.” Sau đó còn không có tiền đồ đẩy cửa như chạy trốn.

 

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy cửa đóng thất thần  đã lâu, cầm lấy vòng cổ ở đầu giường đặt trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói :

 

“Trương Nghệ Hưng, tôi cũng không muốn làm cho người mình yêu lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, lần này tôi thả cậu đi, nếu cậu chỉ biết trốn tránh cũng đừng trách tôi.”

 

Nói xong đeo lên cổ, mệt mỏi tựa vào đầu giường, lấy ra một điếu thuốc sương khói lượn lờ.

 

Một hộp thuốc rất nhanh trống rỗng, hương khói trong phòng làm cho người ta hít thở không thông, Ngô Diệc Phàm đẩy cửa sổ, mặc quần ngủ đi ra ngoài.

 

Ngô Thế Huân chính là nhàn nhã dựa vào tường, trong tay còn cầm một ly sữa nóng. Gặp Ngô Diệc Phàm vẻ mặt mất mác, nhịn không được trêu ghẹo nói:

“Là con trở về không đúng lúc nên trên mặt tràn đầy bất mãn?”

 

Ngô Diệc Phàm mắt lạnh nhìn hắn, tiểu thiếu gia vĩnh viễn đều là một bộ dạng lấy người khác làm bao cát. Vài giây sau lại đi vào phòng ngủ, nhặt di động trên mặt đất rất nhanh gọi một cuộc.

 

“Dừng tất cả hoạt động tín dụng của Ngô Thế Huân, phái người mỗi ngày đúng giờ đưa đón nó đến trường, cấm hết thảy mọi hoạt động giải trí.”

 

Thanh âm thực bình thản làm cho Ngô Thế Huân bỗng chốc như rơi xuống địa ngục, hắn vội vàng kéo đồng hồ Ngô Diệc Phàm thực tình hoảng sợ.

 

“Đừng a, làm vậy là sao? Con phải đáp ứng Lộc Hàm xem phim đại ca không thể làm như vậy.”

 

“Ba chính là muốn cho con biết cái gì là bất mãn, tiểu hài tử.”

 

Ngô Diệc Phàm mỉm cười rút tay hắn, không để ý biểu tình Ngô Thế Huân muốn chết sống, bình tĩnh tiêu sái tiến phòng tắm.

 

“Đại ca tâm tình khó chịu đừng đổ lên người con, con chính là trở về đánh một giấc thôi nha!”

 

Ngô Thế Huân đứng ở ngoài phòng tắm kêu gào , người ở bên trong như là không có nghe, thậm chí còn truyền ra tiếng nước rõ ràng.

 

“Mặt người dạ thú! Ra vẻ đạo mạo!”

 

“U, con ta nói được thành ngữ, xem ra Lộc Hàm kia vẫn là có điểm dùng a.”

 

Ngô Diệc Phàm không đến nơi đến chốn nói một câu, Ngô Thế Huân cực kỳ tức giận, không chút suy nghĩ liền thốt ra :

 

“Ngô Diệc Phàm, ba lớn tuổi như vậy còn tính toán, khó trách Trương Nhị Hưng không cần ba!”

 

“Ba”một tiếng vang vọng, là thanh âm đập phá, biết đây là chạm đến cực hạn của Ngô Diệc Phàm, Ngô Thế Huân thức thời câm miệng, quay về phòng ngủ nhìn ví tiền mỏng đến đáng thương.

bonus cho mọi người cái gif siêu cưng của mấy bạn bên Trung ♥

e824b899a9014c08c8276a5b0b7b02087bf4f434

Leave a comment